GỐM SỨ TÂM LINH NASON

VÌ SAO TA KHỔ

Gốm Đâu Chỉ Đẹp Bề Sâu - Mà Còn Hít Thở Nhiệm Màu Trời Trao

Con người sinh ra vốn không khổ. Chỉ đến khi:
Muốn – mới bắt đầu khổ mà thôi
Muốn nắm giữ điều chưa đến
Muốn quên đi điều không thể quên
Muốn vượt khỏi cái duyên đang có — Nên tâm rối như tơ, lòng như lửa vò… chẳng bình an
Ta khổ…
Vì mong muốn không phù hợp với thực tại. Giống như kẻ tưởng đá ăn được, Cắn vào — răng đau, miệng rớm máu chảy, vẫn không hiểu vì sao mình khổ
Ta khổ…
Vì muốn giàu nhất thế gian
Khi chưa được thì dằn vặt
Khi có rồi thì sợ mất
Càng nắm chặt, càng trượt khỏi tay
Như nắm cát — càng siết, càng trôi
Ta khổ…
Vì muốn làm vua mà không đủ phước
Quên rằng ngai vàng chỉ là gánh nặng của kẻ hữu duyên. Người không đủ trí mà muốn làm minh quân, sẽ chỉ làm nô lệ cho chính cái tham vọng của mình
Ta khổ…
Khi thấy giá vàng tăng, lòng liền xôn xao, mua vào bằng mọi cách, đến khi giá lao dốc, tim lại tan tành. Nhưng thật ra… vàng không hại ai - Chỉ lòng ham muốn làm hại chính mình
Bởi vậy, nỗi sợ chẳng ở ngoài ta. Nó chỉ là sản phẩm phụ của lòng ham muốn. Càng ham muốn — càng sợ. Sợ mất, sợ không được, sợ người khác hơn mình
Chỉ khi buông bỏ ham muốn. Tâm mới trở lại như dòng suối trong. Không còn gợn đục bởi tham – sân – si.
Khi ấy, khổ đau tan, như sương tan trước bình minh trí tuệ
Thì ra…
Khổ nhiều, vì ham muốn nhiều. Người biết đủ, chính là người giàu có nhất cõi nhân sinh
Ta khổ bởi muốn quá nhiều
Muốn cao hơn núi, muốn tiêu hết trời
Muốn cho thiên hạ khen cười
Muốn làm vua cả kiếp người cao sang
Muốn giàu nhất cõi trần gian
Đến khi hụt mất vỡ tan giấc vàng
Muốn ăn đá tưởng ngon lành
Cắn vào mới biết… răng rành khổ đau!
Thấy vàng tăng giá ào ào
Chạy mua cho lắm – giá nhào đứng tim
Ham danh, ham lợi, ham tìm
Cuối cùng chỉ thấy lòng chìm trong lo
Mấy ai biết khổ từ đâu
Ham nhiều sợ lắm – khổ đau theo liền
Khi tâm thôi muốn tham phiền
Tự nhiên an lạc hiện lên trong lòng
Biết đủ, đời bỗng thong dong
Như sen giữa bùn vẫn ngát hương trong
Khổ đau hóa nhẹ như không
Chỉ cần buông bớt ham mong ở đời