I. TỨ THỜI – TỨ MỆNH
Xuân sinh, Hạ dưỡng, Thu tàn,
Đông gom tinh khí – chuyển sang luân hồi.
Bốn mùa vũ trụ đổi dời,
Bốn mệnh con người – hợp thời mà nên.
Kẻ thuận đạo, mệnh thêm bền,
Kẻ nghịch thiên lý, phúc duyên hao mòn.
Một hơi thở nối Càn Khôn,
Tâm hòa Trời Đất – chẳng còn phân ly.
II. DƯỠNG THÂN – DƯỠNG TÂM
Thân là cát bụi hợp kỳ,
Tâm là diệu thể ẩn đi giữa đời.
Khi tâm tĩnh, khí chẳng rời,
Gân thông, huyết nhuận – sáng ngời sinh cơ.
Thức ăn chẳng quý bằng thơ,
Hít sâu một khắc – tâm hờ hững thôi.
Nghe chim hót, thấy mây trôi,
Là đang dưỡng mệnh – đổi thời nhân sinh.
III. HÒA ĐẠO – HỢP THIÊN
Người hòa với Đạo lành thay,
Không tranh, không chấp – nhẹ bay giữa trời.
Nước xuôi chẳng hỏi sao ơi,
Gió qua chẳng giữ chi nào cho riêng.
Tâm như trăng giữa hồ yên,
Soi trong vạn vật – chẳng phiền chẳng lo.
Càng cao tuổi, đạo càng to,
Thân tuy hữu hạn – Tâm cho muôn đời.
IV. TRƯỜNG SINH – AN NHIÊN
Khi tâm sáng, mệnh liền cao,
Tuổi như trăng khuyết – lại vào tròn thêm.
Đạo người chẳng ở xa xôi,
Chỉ trong hơi thở – nụ cười an nhiên.
Vũ trụ vận, người vận theo,
Một niệm tịch tĩnh – tiêu nghìn trần lao.
Tuổi cao, sức lại càng cao,
Tâm hòa vũ trụ – chiếu vào vô biên.
TUỔI CAO – SỨC KHỎE CÀNG CAO
(Thiền thi bốn chương)