GỐM SỨ TÂM LINH NASON

"THIỀN TRÊN PHỐ"

Trở Về Tâm - Tính - Thân Thể

“THIỀN TRÊN PHỐ”

Đi giữa phố đông, ta mới hiểu rằng thiền không ở núi cao, cũng chẳng đợi rừng sâu. Thiền nằm ngay trong hơi thở của chính mình
Không thở thì không sống
Nhưng đã sống thì phải biết thở
Mà biết thở chính là biết thiền – như dòng nước tự nhiên chảy qua thân tâm

Nhiều người tưởng thiền là nghi thức cao xa, là ngồi kiết già, là chuông mõ, là pháp phục…
Nhưng thiền thật sự chỉ là trở về:
• Trở về tâm – để lòng không còn tán loạn
• Trở về tính – để bản ngã bớt tranh giành
• Trở về tự thân – để thấy từng phút đang sống là nhiệm màu

Thiền cho mình trước, để mình bớt nóng nảy, bớt sân si, bớt làm khổ người khác
Rồi thiền cho người, để từ bi nở ra như hoa trên đá, mềm mại mà vững bền
Chỉ cần một hơi thở đủ sâu cũng hóa giải bao điều nghịch cảnh

Trên phố, nếu gặp người không may bị “nạn lộ” không thở được nữa, thân tứ đại sắp rời, ta khởi một niệm: “Nguyện cho họ được vãng sinh Cực Lạc, an trú nơi ánh sáng vô lượng của Phật Đà”

Trong đạo nguện là cao sâu nhất: bắt đầu từ Năng lực - Pháp lực - Nghiệp lực - Nguyện lực

Một niệm lành có khi cứu được một linh hồn
Một câu niệm Phật có khi soi đường cho một kiếp đang lạc

Thấy một cụ già, ta như thấy lại cha mẹ mình – những con người đã đi qua cả một đời phong sương
Một lời chúc thầm: “Cầu cho cụ được mạnh khỏe, an nhiên, sống trọn tuổi trời” cũng là thiền

Thấy một người phụ nữ, trẻ em, ta như thấy gia đình mình. Ta bớt nóng nảy, bớt bon chen, nhường đường cho họ một bước, nhường đời một nhịp – để thiền vị lan qua ánh mắt, nụ cười, và cả vô lăng chiếc xe

“Cầu cho tất cả hữu tình vô tình đều được an, được sáng, được đủ duyên mà vượt thoát”

Bởi thiền không chỉ là hơi thở. Thiền là đạo nguyện của con người – qua Kinh, qua Chú, qua Niệm vô vi mà nối tâm mình vào mạch từ bi của vũ trụ

Khi biết thiền ngay giữa phố, ta không còn sợ ồn ào.
Vì ồn ào ngoài kia không làm động được người đã tĩnh bên trong
Phố vẫn thế, người vẫn đông, đời vẫn “đục trong” xuôi ngược…
Nhưng trong ta, một bông sen nhỏ đang nở – lặng lẽ mà tỏa hương, như Gốm Sứ Tâm Linh Nason nung trong lửa nhưng tỏa ra thanh khí, sản phẩm dâng đời

-----------

Thiền trong mỗi nhịp thở đời
Giữa bao phố xá vẫn ngời tính tâm
Thở sâu gạn hết mê lầm
Nhẹ thân một thoáng mà thầm sáng ra

Gặp người nạn lộ cơ hàn
Cầu nơi Cực Lạc nở hoa đủ đầy
Bao đời cha mẹ như nay
Hiện trong dáng vóc đường đầy quá đông

Gặp người phụ nữ, trẻ em
Như gia đình đó mà nhường lối đi
Bao nhiêu sự sống khắc ghi
Một niệm vô vi cũng vì chúng sinh

Thiền cho tĩnh lại tâm mình
Thiền cho người khác an bình bước chân
Kinh Chú giữ mạch từ ân
Phố đông vẫn thấy cõi trần nhẹ tênh