Đời người lạ lắm ai ơi: cứ khi ta cố chứng minh mình đặc biệt thì chẳng ai thấy cả
Nhưng đúng cái khoảnh khắc ta thở phào, nhận ra:
“Ờ… mình cũng bình thường thôi mà!”
thì y như rằng vũ trụ chép miệng:
“Con bắt đầu… khác thường rồi đấy!”
Vì người bình thường mà dám chấp nhận sự bình thường, đó mới là cảnh giới hiếm
Nhẹ như mây bay mà sâu như giếng cổ làng Vinh Quang (Đào Xá)
Còn chuyện “cô đơn” với “một mình” thì lại càng thú vị.
• Cô đơn: là khi ta thấy thiếu, thấy hụt, thấy phải có ai đó đến “lấp chỗ trống”
Nó giống như tín đồ nghiện wifi, mất sóng là bối rối hoang mang
• Một mình: là khi ta chủ động, như thiền sư tắt điện thoại, đóng cửa, pha tách trà…
Tự do và thong thả đến mức không còn nhu cầu phải dựa vào bất kỳ ai
Cô đơn là chiếc ghế trống
Một mình là cái ngai vàng
Và chỉ khi ta thực sự một mình — tâm không thiếu thốn, lòng không mong đợi - thì năng lượng tự do mới xuất hiện
Tâm linh cũng từ đó mà mở
Cả vũ trụ cúi đầu… cho ta bước qua chính mình
Hóa ra “ khác biệt ” không nằm ở thứ ta cố gồng lên,
mà ở sự thảnh thơi rất… bình thường (!?)
phải không các bạn yêu quí của tôi ơi
**********@*********
Khi ta thấy cũng bình thường
Lòng kia khác biệt tỏ tường giữa ta
Buông đi mới gọi giõ là
Hóa ra thảnh thốt… lại là thăng hoa
Cô đơn thiếu vắng lượt qua
Trống trong hụt hẫng gọi là khổ đau
Một mình sáng ngọn sao màu
Tự do mở lối, tâm nào cũng yên
Người đời mê mãi kiếm tìm
Gắng thêm “đặc biệt” càng thêm bộn bề
Buông rồi mới thấy hương về
Bình thường nhẹ tựa cơn mê thoát dần
Một mình vững mạnh như thân
Không mong dựa bóng, chẳng cần níu ai
Tâm an sáng khoảnh sáng mai
Bình thường hiển lộ… khác loài chính ta
KHI TA NHẬN RA - "TA CHỈ LÀ BÌNH THƯỜNG" LÀ LÚC KHÁC THƯỜNG NHẤT!
Là Lúc Khác Thường Nhất!