GỐM SỨ TÂM LINH NASON

GIỚI HIỆN SINH

Trái Chín Mới Rụng - Lá Vàng Mới Rơi

Trái chín mới rụng, lá vàng mới rơi — đó là quy luật của tự nhiên, cũng là tiếng vọng của nhân sinh. Không một điều gì đến sớm hay muộn, chỉ là ta đã nhìn thấy nó trong khoảnh khắc tâm mình lặng hay động
Con người sinh ra giữa vô lượng kiếp, mang một dấu ấn hiện sinh được dệt nên bởi nhân duyên và nghiệp lực. Mỗi hơi thở, mỗi niệm khởi, mỗi bước đi đều là một mảnh vụn của luân hồi, nối dài từ kiếp cũ đến kiếp này, từ vô minh đến giác ngộ
Bản ngã — vốn như bóng trăng trong nước. Ta tưởng nắm được, nhưng càng chạm vào lại càng tan biến. Nó khiến con người say mê trong “ta và của ta”, rồi lại khổ đau vì chính cái “ta” ấy tan biến từng ngày.
Khi hiểu rằng bản ngã chỉ là đóa hoa nở trong mộng, ta mới thôi tìm cách giữ, mà bắt đầu học cách buông — buông để thấy cái “chân ngã” trong sáng vốn chẳng hề sinh diệt
Mọi hiện sinh đều có lý do tồn tại:
• Có người sinh ra để học thương
• Có người để học mất mát
• Có người để học cách nhìn thấy bản chất vô thường mà không sợ hãi
Chỉ khi trái đã đủ chín, tâm thức mới rụng khỏi cành si mê
Chỉ khi lá đã đủ vàng, nghiệp duyên mới chịu lìa cội chấp thủ
Và chỉ khi bản ngã tan trong tịch lặng, chân tâm mới hiện trong sáng như pha lê trong mỗi con người
Hiện sinh không phải là sự tồn tại của thân xác —
mà là hành trình thức tỉnh của linh hồn, qua từng niệm, từng mất – được, từng giọt lệ và từng nụ cười
Trái chín mới rụng nhành xưa
Lá vàng rơi xuống tiễn mùa hư không
Bản ngã như giọt sương trong
Sáng lên một thoáng rồi không còn gì
Luân hồi sáu nẻo biệt ly
Ngộ ra – hiện kiếp cũng vì học yêu
Một đời chẳng để quên nhiều
Chỉ mong giác tỉnh – nhẹ điều nghiệp duyên