Đầu đông se sắt bờ vai
Phố vừa chớm lạnh, heo may trở về
Hồ Gươm ngơ ngẩn câu thề
Gió lay kỷ niệm bên lề thời gian
Ngõ nhỏ còn hương hoa ban
Cà phê góc cũ vẫn làn khói bay
Người xưa qua phố chiều nay
Thoáng thôi… mà ấm cả ngày đầu đông
Sông Hồng mờ sóng mênh mông
Trời xám tím, mà lòng không nguôi hiền
Áo ai trắng giữa thảo nguyên
Như mây vướng lại một miền chiêm bao
Hà Nội buồn thế, mà sao
Người đi xa mãi… vẫn nao về hoài
Giọt sương rơi giữa tàn mai
Là ta – lặng ngắm một thời đã qua
Như men ngưng kết bao la cõi người
Từ trong lửa, tỏa sáng tươi
Tâm linh hòa ngọc, lòng người hóa trong
Giữa đầu đông lạnh mênh mông
Gốm kia vẫn ấm… như lòng Việt Nam