Đầu Đông, gió lùa qua kẽ lá, qua mái ngói xô nghiêng… mang theo hơi lạnh tê buốt cõi lòng
Cái lạnh không chỉ ở da thịt – mà dường như len sâu tận ký ức, chạm vào những ngày xưa đói rét
Nhớ thuở nhỏ, nhà nghèo… chăn rách, chiếu manh, bếp tro nguội ngắt
Đêm nằm nghe gió rít ngoài hiên, đôi chân co lại trong manh chiếu cũ, chỉ mong trời mau sáng để có chút nắng hong hơi sương
Thời ấy tuy khổ, nhưng lòng người lại ấm – chỉ cần một củ khoai nướng chia nhau, một nồi cháo cám thơm lừng cũng thấy đời đủ đầy
Giờ đây, nhìn gió lạnh đầu mùa, lòng lại se sắt
Bao mái nhà ven sông còn ngập nước, chăn chiếu người nghèo chắc đã ướt hết rồi
Có đêm nào họ cũng co ro như ta thuở ấy?
Có ai giữa đêm lặng lẽ nhìn lên trời, thầm cầu cho rét đừng thêm, mưa đừng lớn nữa…?
Cầu cho mùa Đông này bớt lạnh hơn một chút
để hơi người còn biết thương nhau mà ủ ấm
Cầu cho gió có thổi, thì thổi nhẹ thôi
đừng để lòng người đã khổ lại thêm run rẩy
Vì trong mỗi ngọn gió Đông,
vẫn còn có tình thương – lặng lẽ, nhưng chưa bao giờ tắt
Thơ kết:
Đầu Đông gió thổi ngang trời
Nhớ chi năm cũ đói rời manh thân
Giờ nhìn nước lụt ngập sân
Thương ai chăn ướt chẳng cần áo bông
Cầu cho nhân thế thong dong
Lạnh vừa thôi nhé – để lòng còn thương
Lửa Nason thắp soi đường
Từ bùn đất nặng – hóa gương sáng đời