Chân không chẳng có cũng không
Vô vi mà động, thong dong muôn trùng
Chân lý chẳng phải điều chung
Ai đi đến tịnh mới cùng thấy ra
Người trẻ rồi cũng già nua
Dòng nhân quả chảy chẳng thừa một ly
Khi tâm hợp với chân lý
Đời như mây trắng, thảnh thơi giữa trời
Cười ra nước mắt chơi vơi
Khóc ra cũng thế – mà đời khác nhau
Tri kiến nếu chẳng đổi mau
Trăm năm lẩn quẩn trong nhau luân hồi
Ngai vàng buông nhẹ một thôi
Mà tri thức cũ khó rời biết
Đáp chân không, việc nhiệm mầu
Làm xong chẳng vướng, sắc màu tan đi
Không mà sáng, sáng mà tri
Người đi chẳng bước, đạo thì chẳng xa
Một hơi thở tịnh hằng sa
Chân không vận lý – chính ta giữa đời