Bao năm tôi sống một mình
Có người bảo: “Thằng này dở hơi!”.
Có khi dở hơi thật — vì ai cũng thích ồn ào, đông vui, còn tôi lại chọn lặng yên. Sau bao năm tháng chiến trường, thương trường...
Nhưng rồi ngẫm lại, bất cứ ai đủ tỉnh để biết mình dở hơi… có khi lại không dở hơi chút nào
Con người thời nay sợ nhất là đối diện với chính mình.
Nhiều người có đủ cả: nhà cao, xe đẹp, vợ hiền chồng giỏi, con ngoan —
nhưng vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó không gọi được tên
Đó chính là khoảng trống tâm linh — nơi linh hồn không còn nghe được tiếng của mình
Trung Quốc gần đây có một phong trào rất lạ:
Những người phụ nữ thành đạt, có chồng con hẳn hoi,
âm thầm thuê khách sạn 100 tệ cho 4 tiếng —
không phải để ngoại tình
mà để ở một mình
Chỉ là ngồi yên, tắt điện thoại, không nói chuyện, không làm gì —
và lắng nghe lại bản thân
Nghe có vẻ dở hơi, nhưng thật ra đó là phép tu vô ngôn của thế kỷ 21
Còn ở Việt Nam, ta cũng thấy nở rộ phong trào “tu phong trào” — người ta rủ nhau đi tĩnh tâm, chữa lành, detox tâm hồn…
Rồi khi về nhà, lại quay cuồng như cũ
Thật ra, chẳng cần đi đâu xa
Một góc nhỏ trong lòng yên tĩnh cũng có thể là thiền thất của riêng mình
Nếu 4 tiếng ở một mình mất 100 tệ
mà tôi ở một mình 24 tiếng mỗi ngày, 365 ngày mỗi năm — thì tôi đúng là người giàu nhất thế gian này!
Giàu không phải vì tiền, mà vì tôi có không gian vô giá — không gian của chính mình
Thế nên, dở hơi mà hạnh phúc
có khi lại là trí tuệ tối thượng của người biết sống
NASON – Gốm Sứ Tâm Linh của sự Tĩnh
Trong mỗi chiếc chén, chiếc bình của NASON – có cả hơi thở tĩnh lặng của người “dở hơi”
biết tìm về bản nguyên, giữa cơn lốc đời xoáy tít
BAO NĂM TÔI SỐNG MỘT MÌNH
(có người lại bảo là mình dở hơi…)